Con đừng bao giờ có ý nghĩ rằng con không có gì để cho cả, dù chỉ là một lúc nào đó thôi.
Con phải cho nhiều lắm đấy.
Nhưng con đừng nghĩ tới chuyện đó, như thế tốt hơn.
Và con hãy nghĩ đến người khác nhiều hơn và hãy sống vì họ.
Con càng có thể quên mình đi để phục vụ tha nhân, mà không một chút suy tính mình sẽ rút ra được gì, thì con càng hạnh phúc lắm.
Con đừng bao giờ cho một tay, rồi tay kia lấy lại!
Khi con cho cái gì, bất cứ cái gì, hãy cho một cách nhưng không, để người ta có thể sử dụng nó hoàn toàn tự do.
Khi con cho, hãy cho dồi dào, tự do và hết mình, rồi quên nó đi.
Con hãy áp dụng nguyên tắc này mỗi lần con cho ai vật gì, quý giá hoặc nhỏ bé đến đâu cũng vậy, vật chất hay tinh thần, sờ mó được hay chỉ là vô hình.
Con hãy luôn luôn quảng đại khi cho đi, và đừng bao giờ sợ rằng con sẽ thiếu thốn, bởi nếu thế không phải là cho thật sự.
Khi con cho thật sự, con sẽ không thiếu một cái gì.
CHA ƠI!
CON KHÁT KHAO ĐƯỢC TẤM LÒNG CỦA CHA,
QUẢNG ĐẠI, VỊ THA, QUÊN MÌNH,
RA ĐI KHÔNG GIẦY DÉP, KHÔNG TÚI BỊ,
SẴN SÀNG BỊ THIẾU HỤT BẤP BÊNH, BẤT ỔN.
VÌ TRONG CON CÓ TẤT CẢ:
GIÀU SANG, PHÚ QUÍ, NO ĐẦY,
VỮNG CHẢI, KHÔN NGOAN, SÁNG TỎ –
ĐỂ CON CHO ĐI
VÀ CHO ĐI MÃI MÃI NGUỒN SỐNG VÔ TẬN CỦA CHA
(Tiếng thì thầm và lời đáp trả-
tác giả EILEEN CADDY LA PETITE VOIX.
Dịch giả Nguyễn Thị Chung)